Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, ABO, Vườn trường, 1×1
CP: Lận Thâm x Diệp Tri Hòa
Tác giả: Thị Tửu Cật Trà
Tình trạng: Đã hoàn (58 chương + 4 phiên ngoại)
Văn án:
Có liên quan đến những vấn đề và phiền não về kì phân hóa.
Tớ sẽ phân hóa thành loại người nào, mà pheromone của cậu có mùi gì?
Vô tình bắt gặp cảnh tượng cắm sừng cho hotboy lớp bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?
Suốt mười sáu năm cuộc đời, lần đầu tiên Diệp Tri Hòa sinh ra hoài nghi với vận may của mình – rốt cuộc có nên nói cho Lận Thâm biết rằng trên đầu hắn đã mọc cỏ* hay không?
(*mọc cỏ: cỏ màu xanh lá => bị đội nón xanh, hay còn gọi là bị cắm sừng)
.
Lần đầu tiên, bằng trực giác cậu thấy mình khác với mọi người.
Trong không khí chẳng có mùi gì, cậu cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi chính mình.
Mùi hoa oải hương. Là mùi bột giặt ngày hôm qua.
“Tôi không ngửi thấy”. Diệp Tri Hòa nói.
.
Họ hôn nhau, một nụ hôn đầy vị kẹo.
Gương mặt Diệp Tri Hoà ửng màu hồng nhàn nhạt, tai Lận Thâm cũng hồng lên, đẩy viên kẹo sang miệng cậu.
“Vị gì đây?”. Hắn thấp giọng hỏi.
Diệp Tri Hòa ngơ ngác, ngây thơ nhìn hắn.
Lận Thâm nói: “Là vị của tớ trong miệng cậu đấy”.
__________________
Có nhiều thiết lập riêng, pheromone sẽ xuất hiện trước khi phân hóa.
Kì phân hóa rơi vào khoảng 15 – 18 tuổi, xác định giới tính phân hóa theo mạch truyện phát triển thế nào.
Chủ yếu nói về thời kì phân hóa.
Doanh doanh: Nghĩa là trong veo, sạch sẽ, mát lành.
Review nè:
Một tình yêu mà không cần Pheromone
Diệp Tri Hòa không có pheromone, đồng thời cũng không cảm nhận được pheromone. Còn Lận Thâm, người luôn bị mọi người dán cái mác "Alpha" trong khi cậu còn chưa phân hóa, lại ghét cay ghét đắng cái mác đó.
“Định nghĩa của thích là gì?”. Lận Thâm bỗng nhiên hỏi lại.
Câu hỏi này khiến Diệp Tri Hòa sửng sốt.
Cậu chưa từng vì ai mà tim loạn nhịp, không thể ngửi được pheromone, lại càng không thể cảm nhận được hơi thở của bất kì ai.
Diệp Tri Hòa biết đáp án của mình nhất định sẽ rất kì quái, nhưng cậu vẫn nói.
“Chắc là không cần dựa vào pheromone cũng thấy rung động”.
Mình thấy suy nghĩ của bạn Diệp Trì Hòa cũng rất giống mình, với mình, tình yêu không phải dựa vào tài sản, vẻ bề ngoài của người kia mà là thích cái ở bên trong con người, đó là tính cách, là tâm hồn, là từng cử chỉ, từng lời nói của người kia đều khiến tim mình lỡ nhịp không rõ lý do...
Diệp Tri Hòa
Lúc đầu, Lận Thâm nghĩ Miêu Miêu (biệt danh của Diệp Tri Hòa) như một con cáo tinh ranh, rất biết dụ dỗ người khác. Nhưng sau khi quen biết nhau, Lận Thâm nhận ra, thực chất bé thụ không hề tinh ranh chút nào, thậm chí có hơi ngốc nữa, chỉ là do ẻm không ngửi được pheromone nên không ý thức được khoảng cách của mình, lúc nào ẻm cũng dí sát vào người Lận Thâm khiến cậu khum biết nói j. Miêu Miêu theo đánh giá của mình là một trong những bé thụ cute nhất mình từng biết. Lúc đầu, khi phát hiện bồ của Lận Thâm cắm sừng cậu, ẻm chỉ biết đi đằng sau rồi ám chỉ này nọ kia, đến mình nếu không đọc truyện cũng chả thể hiểu nổi mấy hành động ngơ ngơ của Miêu Miêu.
Lận Thâm
Lận Thâm cũng giống bao bộ truyện khác, là kiểu trong nóng ngoài lạnh điển hình. Lận Thâm lúc đầu được miêu tả là một học sinh chăm ngoan, gương mẫu, đẹp trai nhưng lạnh lùng và vô tình. Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc, Diệp Tri Hòa nhận ra, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của Lận Thâm. Thực chất, Lận Thâm có chút ngây thơ, bằng chứng là ngay cả việc bạn gái cắm sừng mình mà còn chả mảy may nhận ra, nếu không nhờ Diệp Tri Hào nói thì có khi đến già cậu cũng không biết bí mật này. Lận Thâm còn là một người rất dễ xấu hổ với những hành động quá mức thân thiết của Diệp Tri Hòa. Thậm chí, khi Diệp Tri Hòa nhắc đi nhắc lại chuyện bán gái cũ của cậu, tuy vẻ mặt ngoài thì không quan tâm, nhưng đôi tai đã đỏ lịm như quả cà chua, vô cùng dễ thương ♡´・ᴗ・`♡.
Đôi chút chi tiết dễ thương trong truyện của hai đứa
Họ có một nụ hôn đầy vị kẹo, đầu lưỡi đụng nhau, hàm răng đụng nhau và nước bọt thì tráo đổi.
Cái này thì không ngây thơ chút nào.
Gương mặt Diệp Tri Hòa ửng màu hồng nhàn nhạt, tai Lận Thâm cũng hồng lên, đẩy viên kẹo sang miệng cậu.
“Vị gì đây?”. Hắn thấp giọng hỏi.
Diệp Tri Hòa ngây thơ, mờ mịt: “Bạc hà”.
Lận Thâm nói: “Là vị của tớ trong miệng cậu đấy”.
“Nếu thân mật mà làm trên người cậu có mùi hương của tớ cũng được à?”.Lận Thâm cúi đầu, áp bàn tay lên sườn cổ Diệp Tri Hoà, hơi thở hai người vấn vít, dây dưa, chóp mũi cọ chóp mũi, nhưng bờ môi lại chẳng thể chạm bờ môi.Khoảng cách nguy hiểm.Diệp Tri Hoà tựa như đã hiểu được vì sao, “Vì tớ chủ động muốn tới gần cậu nên trên người tớ mới có pheromone của cậu”.“… Không phải là lỗi của cậu”. Cảm giác tội lỗi của Lận Thâm lại càng tăng lên, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Tổng kết
Mình xin đánh giá bộ truyện là 9,5/10 điểm.
Ủng hộ nhà dịch ở: Ổ mèo Ryal & Meo (giọng văn của editor rất mượt, nhờ editor mà bộ truyện như khoác thêm cho mình một lớp cánh hồng phấn, mọi người nhớ ủng hộ nhà dịch nhé <3 )
Nhận xét
Đăng nhận xét