Thể loại: Hiện đại, ngược, thanh xuân vườn trường, chính kịch, SE
Nhân vật chính: Sở Chi An x Tô An
Tác giả: Kỳ Thanh Nguyệt
Edit: Bưởi Xanh
_____________
Văn án:
Thả diều, nắm giữ một sợi dây mong manh, tưởng mình điều khiển nó, nhưng lúc gần lúc xa là điều mình khó kiểm soát được.
Yêu thầm cũng giống như thế, dù có lúc xa vời vợi, nhưng mình vẫn nắm giữ sợi dây, vẫn luôn ôm hy vọng.
Tôi yêu Sở Chi An, yêu đến đau đớn, yêu đến xé lòng.
Nhưng tôi biết tình yêu này không nên có, mà tôi cũng chưa từng trông đợi tình cảm này sẽ có kết quả tốt.
Cho đến một ngày, Sở Chi An nói với tôi, tớ thích cậu.
Cậu ấy nói,
“An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.”
“Cậu không cảm nhận được chút nào à?”
Review
Những ngày gần đây, trên khắp các trang mạng xã hội như tiktok, facebook, twitter,... lẫn các group đam mỹ, BL đều nhắc đến một bộ truyện mang cái tên đầy đau buồn, u tối: "Mai táng tuổi 18". Chỉ cần nghe tên thôi, ta đã có thể biết được câu truyện sẽ lấy đi của chúng ta bao nhiêu nước mắt. Và chắc chắn "Mai táng tuổi 18" là một những câu truyện mà mình sẽ nhớ mãi, dù có bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa.
Tô An - Sở Chi An
Tô An và Sở Chi An là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã của nhau. Gia đình của hai người thân nhau đến mức đặt tên con mình cũng phải liên quan đến tên của con người kia. Hai đứa trẻ đã lớn lên bên nhau với hoàn cảnh như thế.
Khi cả hai lên cấp ba, Tô An đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Sở Chi An chính là tình yêu. Vì không muốn để lộ ra tâm tư thầm kín này của mình, Tô An vờ như rằng không có chuyện gì xảy ra cả mà hành xử như trước. Tuy nhiên, Sở Chi An đã sớm nhận ra bí mật của cậu, trùng hợp thay, anh cũng đã yêu Tô An từ rất lâu rồi, và hai bạn trẻ đã tỏ tình, mối quan hệ giữa hai người từ bạn thân đã trở thành người yêu.
“An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.”
“Cậu không hề cảm nhận được chút nào à?”Tôi đột nhiên nhớ đến nghỉ hè năm lớp chín có một lần lười biếng không đi luyện tập, khi kết thúc huấn luyện trộm ngồi xổm ở ngoài cổng chờ Sở Chi An đi ra, lại bất ngờ nghe thấy huấn luyện viên đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy tôi, ngay sau đó răn dạy Sở Chi An bao che, có vẻ như huấn luyện viên rất tức giận, giận dữ hỏi cậu ấy nếu như tôi muốn lười biếng lại lười biếng, sau này không hề có sức phản kháng thì phải làm sao.
Ngay lúc đó Sở Chi An trả lời thế nào nhỉ, cậu ấy dứt khoát nói: “Em sẽ bảo vệ cậu ấy.
Huấn luyện viên giận quá bật cười: “Nó là một đứa con trai, em có thể bảo vệ nó cả đời?”
Tôi nghe thấy Sở Chi An im lặng một lúc, sau đó giọng của cậu ấy truyền ra, “Có thể.”
Là tôi luôn luôn quá chậm hiểu, không phát hiện ra gì cả.
Chuyện tình tưởng như trót lọt đó, đã bị gia đình Sở Chi An phát hiện ra. Mẹ của Sở Chi An đã dẫn Tô An tới bệnh viện cầu xin buông tha cho anh.
“An An à, cô, cô van con, cô chú thật sự không làm gì được nó… Chắc chắn ba mẹ con cũng không chấp nhận được, nhân lúc họ vẫn chưa biết, nhé? Các con nhanh chóng cắt đứt, đây không phải bình thường! Đây là bệnh An An à! Cô van con, các con sửa lại đi, chia tay có được không, con buông tha cho nó, buông tha cho nó đi…”
Và may mắn làm sao, Sở Chi An đã đến kịp thời và đưa Tô An rời khỏi nơi này, không cần phải nghe những lời van xin, trách cứ đó.
Lên đại học
Hai người cuối cùng cũng đã lên được đại học, bỏ lại mọi khó khăn, mọi lời khiến trách, mắng chửi của cha mẹ Sở Chi An lại đằng sau. Quãng thời gian yên bình này dường như chỉ là chính là quãng thời gian đẹp nhất của hai em. Không cần phải bận tâm đến gia đình, mà dành toàn tâm trí, toàn bộ con tim của mình để ở bên người mình yêu, giống như bao cặp đôi khác.
Tuy nhiên, đây giống như là bình yên trước cơn bão.
Sau bao ngày trốn tránh, Tô An quyết định về nhà để lấy một chút đồ. Khi về đến nhà, cậu phát hiện anh hàng xóm - Lục Phi, đang bị đánh chửi vì yêu một người đàn ông khác. Khi nói về chuyện này, ba mẹ của Tô An đã phản ứng rất gay gắt. Điều này khiến Tô An luôn lo lắng, sợ hãi, sợ chuyện giữa mình và Sở Chi An lộ ra...
Có thể nói, vũ khí nguy hiểm nhất chính là định kiến và miệng lưỡi của người đời. Vì không thể chịu được sự tò mò, coi khinh từ những người hàng xóm, mẹ của Lục Phi đã uống thuốc tự tử.
“Anh vẫn luôn cho rằng anh không có bệnh, anh cũng không phải biến thái, chỉ là thích một người cùng giới…
Anh cho rằng bọn anh có thể chịu được, nhưng anh đã đánh giá thấp mức độ tha thứ của mọi người đối với…
Người như anh còn có tư cách gì ở bên người yêu, có tư cách gì có được hạnh phúc, anh mãi mãi không có cách nào tha thứ cho bản thân…
Anh nên xuống đó nhận sai với mẹ anh…”
Không thể chịu được sự tội lỗi trong lòng mình, Lục Phi cũng đã nhảy lầu, và ra đi ngay trước mắt Tô An.
Cái chết của Lục Phi giống như một cú đánh trực diện vào tâm lí của Tô An. Cậu rơi vào trạng thái lo âu, hoảng loạn, sợ hãi kéo dài. Những cảm xúc tiêu cực ấy tích tụ lại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cậu. Buổi đêm thì bị mất ngủ, mà nếu có ngủ được thì cũng chỉ mơ thấy ác mộng. Khi ăn, cậu không thể nuốt nổi bất cứ món nào, nhưng để Sở Chi An vui, cậu phải luôn có diễn rằng mình đang rất ngon miệng. Thậm chí, cậu đã không thể chịu được mà dùng dao rạch lên cánh tay mình. Bẩm sinh cậu là người không giỏi chịu đau. Thế nhưng, những cảm xúc kìm nén quá mức khiến cậu phải tự làm tổn thương chính bản thân mình. Vì vậy, ta có thể thấy rằng, sự đau đớn trong thâm tâm của cậu còn gấp rất nhiều lần nỗi đau về thể xác. Có lẽ, cậu sợ hãi chuyện Sở Chi An làm người yêu mình bị ba mẹ phát hiện. Tuy nhiên, thứ khiến cậu sợ hơn cả chính là việc phải chia tay với Sở Chi An, sợ rằng mối tình của hai người cũng sẽ có một kết cục không trọn vẹn giống như anh Lục Phi vậy.
Ba mẹ phát hiện
Dù có giấu kĩ thế nào chăng nữa, thì "Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra". Ba mẹ của Tô An đã chứng kiến những hành động thân mật của Tô An và Sở Chi An một cách vô cùng tình cờ.
Việc đầu tiên mà bố của Tô An làm khi phát hiện bí mật giữa cậu và Sở Chi An là cho Tô An một cái bạt tai thật mạnh, mạnh đến nỗi miệng bị chảy máu. Thế nhưng, đầu óc cậu lại trông rỗng, không hề cảm nhận được nỗi đau khi bị đánh...
Im lặng giống như trôi qua một thế kỷ, ba tôi bắt đầu đi tới cửa: “Ba cũng muốn đến hỏi nhà họ xem họ dạy con trai thế nào!”
Khi bố Tô An định sang nhà của Sở Chi An để làm mọi việc cho ra lẽ, Tô An đã ngay lập tức can ngăn ông mà nói rằng: “Không phải đâu ba! Là con thích Sở Chi An trước! Là con! Là con bắt đầu trước!”.
Chỉ qua đây thôi, ta có thể nhận ra rằng, tình yêu mà Tô An dành cho Sở Chi An là thật lòng. Tình yêu lớn đến nỗi, cậu có thể chấp nhận bị đánh như thế nào cũng được, miễn là Sở Chi An phải bình an vô sự.
Dần dần, tâm lí của Tô An ngày càng suy sụp. Trước kia cậu luôn có Sở Chi An ở bên để an ủi, lắng nghe nỗi lòng của mình thế nhưng bây giờ, liều thuốc tinh thần mang tên Sở Chi An đã không còn cạnh cậu nữa, cậu chỉ có thể làm đau chính bản thân mình, đập đầu vào tường liên tục, đập cho đến khi nào máu chảy thành vũng mới thôi.
Đến khi bị cha bắt ép chia tay, vì lo Sở Chi An lại bị bố anh đánh giống như trước, cậu chỉ có thể cắn răng đồng ý. Khi tin nhắn "Chia tay đi" vừa được gửi, thì hồi âm đã nhanh chóng đến. Chỉ một chữ "Được" thôi, nhưng con tim cậu dường như bị xé rách vậy, từng giọt nước mắt không thể tự chủ được mà cứ lăn dài trên gò má. Tuy biết rằng tin nhắn đó chắc chắn không phải do Sở Chi An gửi, nhưng nỗi đau của cậu vẫn không hề biến mất, đầu của cậu giống như có một cây kim thép, xuyên từ bên này sang bên kia, đau đến mức cậu muốn đập vỡ đầu lôi cây kim ra ngoài. Và rồi cậu lại vô thức đập đầu vào tường, khi nhận ra, thì dưới chân cậu đã là một vũng máu lớn, và bị từng giọt nước mắt hòa tan.
Từ bỏ
Cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng, dù có cố gắng giằng co như thế nào đi chăng nữa, thì cha mẹ cũng sẽ mãi mãi không thể nào hiểu được, vĩnh viễn không chấp nhận tình cảm của cậu mà chỉ coi nó là một căn bệnh cần phải chữa. Người cậu yêu, cũng sẽ phải chịu đau khổ nếu tiếp tục yêu cậu.
Phải chăng, cậu nên từ bỏ tất cả, buông tha cho Sở Chi An giống như mẹ anh nói, để anh có thể có một người vợ, bình thường như mọi người?
Vì tình yêu mà Tô An dành cho Sở Chi An quá lớn, cậu không thể nào chấp nhận để cho anh phải chịu đau đớn. Thế nên, cậu đã quyết định ra đi.
“Chú cảnh sát, cháu muốn hỏi chú một câu…” Tôi nhìn chú ta chăm chú, “Người cháu thích là con trai, cháu là đồng tính, cái này có tội không?”
“Không có tội,” Chú làm động tác trấn an, cũng nghiêm túc nhìn tôi nói: “Chưa từng có luật pháp của quốc gia nào quy định đồng tính luyến ái có tội.”
“Cảm ơn chú,” Tôi cười, lại nhìn về phía nữ bác sĩ mắt đỏ hoe kia, “Vậy cháu thế này có phải bị bệnh không?”
Giọng nữ bác sĩ run rẩy: “Không phải, năm 90 WHO đã bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi điều mục bệnh tâm thần.”
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hiện tượng ghép đôi đồng tính được ghi nhận ở khoảng 1.500 loài động vật. Thế nhưng, chỉ có con người mới cho đồng tính là bệnh, mới kì thị, cho rằng nó đi ngược lại với quy luật tự nhiên.
Sở Chi An đỏ mắt: “Anh chỉ thích em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn luôn là em.”
Tôi cười thở dài: “Hay là thôi đi, kiếp này thì thôi, em không nỡ.Kiếp sau nhé, kiếp sau em làm con gái, chúng ta vẫn cùng nhau lớn lên, làm thanh mai trúc mã, cấp ba yêu đương, sau đó đến khi lớn rồi anh đến nhà em cưới em, được không?”
Chàng trai hơn một mét tám lần đầu tiên khóc thành tiếng trước mặt tôi: “Chỉ cần kiếp này, An An à, em không làm con gái anh cũng có thể cưới em, kiếp sau vẫn cưới em, đời đời kiếp kiếp đều cưới em…”Tôi dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả gương mặt anh, muốn khắc sâu vào trong lòng, kiếp sau cũng đừng quên mất: “Hai đứa con trai khó quá, đến kiếp sau em làm con gái, sẽ chờ anh đến cưới em.”
Đây thực sự là những mong ước sâu thẳm của Tô An.
Giá như cậu là con gái, giá như Sở Chi An không thích cậu, giá như Sở Chi An không phát hiện ra tình cảm của cậu,... thì có lẽ, Sở Chi An đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn thế này.
“Xin lỗi anh, Sở Chi An, em yêu anh, anh phải sống tiếp.”
Đây chính là câu nói cuối cùng của Tô An. Nó giống như một lời trăn trối, cũng như mong muốn của của cậu, mong rằng Sở Chi An sẽ sớm quên đi cậu mà sống tiếp...
Sở Chi An - 20 năm sau
Nếu như ở phần chính truyện được kể lại với ngôi thứ nhất, và người kể chuyện là Tô An, thì sang đến ngoại truyện đã chuyển qua ngôi thứ ba.
Từ sau khi Tô An rời khỏi dương thế, Sở Chi An như một cái xác không hồn, sống mà như đã chết.
Anh đã thực hiện mọi tâm nguyện của Tô An, anh đã nuôi chó, nhận con nuôi,... Và khi mọi chuyện đã hoàn tất, anh đã tự kết liễu cuộc đời của mình.
" Hai người chết vào tuổi 18, nhưng một người mai táng vào năm 38. "
Vậy là sau 20 năm luôn sống trong nỗi đau và sự nhớ nhung Tô An vô hạn, Sở Chi An đã được quay trở về bên Tô An, lại được nắm tay cậu, được nói lời yêu với cậu thêm lần nữa.
Tô An ra đi vào tháng sáu tuyệt vọng, Sở Chi An đã đến tìm cậu trong ngày Tết vui vẻ.
Đây không phải một người đang nhớ nhung, từ đầu đến cuối hai người họ đều đang kiên trì yêu.
Đây là tình yêu của hai người họ.
Vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp.

Cha mẹ có thực sự muốn tốt cho con?
Nhân vật cha mẹ của Tô An và Sở Chi An được xây dựng giống như hình tượng của những bậc cha mẹ châu Á hiện nay. Họ luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên con cái, bắt ép con phải làm theo ý mình, luôn cho rằng đó là điều tốt nhất cho con nhưng họ chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của con, chưa từng cố gắng thấu hiểu và lắng nghe con, rằng con có thực sự muốn điều bố mẹ đang làm hay không?
Cha mẹ của Tô An và Sở Chi An cũng giống như vậy, bắt ép hai đứa chia tay vì cho rằng đó là điều "không bình thường". Chẳng lẽ việc yêu người khác cũng là sai trái hay sao? Yêu một người cùng giới vi phạm điều gì? Trong khi không có một bộ luật nào cho đồng tính luyến ái là vi phạm pháp luật, cũng không có vị bác sĩ nào nói đồng tính là bệnh, cần phải chữa. Vậy tại sao bố mẹ lại ngắn cấm?
Mình đọc được "Mai táng tuổi 18" vào ngày 1/4. Tối hôm đó, mình lại xem được video về một cậu bé lớp 10 nhày lầu tự tử. Một lần nữa, mình lại khóc, khóc vì thương cậu bé kia. Em mới lớp 10 thôi, vậy thì áp lực phải lớn đến thế nào em mới phải đưa ra quyết định tự tử? Mình chắc chắn, đó không phải là quyết định bồng bột, mà em đã suy nghĩ rất lâu trước khi làm việc đó.
Cả hai câu chuyện đều muốn cảnh tỉnh những bậc cha mẹ đã và đang nuôi dạy con sai cách. Việc đầu tiên của việc dạy con, chính là phải lắng nghe và thấu hiểu con, từ đó, tình cảm giữa cha mẹ với con cái mới gắn bó lâu bền và vững chắc.
Tổng kết
Đây là một câu chuyện buồn nhưng vô cùng thực tế, phản ánh chính cuộc sống hiện nay của chúng ta. Tuy Internet và Mạng xã hội đã giúp con người có cái nhìn thông thoáng và cởi mở hơn về LGBT. Thế nhưng, những câu chuyện xấu số, những mảnh đời bất hạnh như trên còn rất nhiều. Giống như Tô An, họ phải tìm tới cái chết mới có thể tự do.
Ở trên là những cảm nhận của mình, mình xin phép không đánh giá điểm số cho câu chuyện này vì mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau, thế nhưng mình chắc chắn, đây là bộ truyện mà mình sẽ mãi mãi nhớ về nó, nhớ về một tình yêu đẹp đẽ, trong sáng giữa hai người con trai - Tô An và Sở Chi An.
Nhận xét
Đăng nhận xét