Tên khác: Giáo thảo liêu mà ngọt, 校草撩且甜
Tác giả: Lâm Áng Tư (林盎司)
Thể loại: Hào môn thế gia, xuyên thư, vườn trường, hiện đại, hài.
CP: Lục Cảnh Trừng x Diệp Thanh Dương
Tình trạng: Đã hoàn (66 chương + 4 phiên ngoại)
Edit: Hwang
———
Văn án:
[Mười người đọc chín người cười, một người cười đến rơi đầu. Ngốc nghếch ngọt văn, sảng khoái]
Diệp Thanh Dương xuyên thành đứa trẻ bị người thân cực phẩm ngược đãi, mỗi ngày đều ngáng chân nam chính, làm nam phụ pháo hôi chết nơi đầu đường xó chợ. Đã từng là thiên tài học thần đứng đầu toàn trường, Diệp Thanh Dương tỏ vẻ việc này quá đơn giản.
Trong trường học:
Nam chính Lục Cảnh Trừng:” Diệp Thanh Dương, cậu còn nhớ hôm qua cậu hãm hại tôi thế nào không? Hôm nay ông đây sẽ tính sổ với cậu.”
Diệp Thanh Dương giả bộ than thở khóc lóc:” Chuyện đã tới nước này, tôi cũng không che giấu nữa, tại sao tôi luôn nhằm vào cậu trong lòng cậu không phải rất rõ sao? Còn không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu à? Đánh tôi cũng được, nhưng mà đánh xong, chúng ta lại làm bạn, được không?”
Lục Cảnh Trừng:….
Sau khi về nhà:
Bà cô cực phẩm:” Diệp Thanh Dương, mày rửa chén như thế này đây à? Rửa cái nào vỡ cái đấy! Mày cố ý đúng không?”
Diệp Thanh Dương lệ nóng doanh tròng:” Cô, chắc là cô chưa biết, hôm nay tay con bị thương, con sợ cô đau lòng, cho nên không cho cô biết. Nhưng bởi vì cổ tay có vết thương, không cầm được chén, mới đánh vỡ nhiều như vậy, con biết cô thương con, cũng thương chén bát, hay là cô tự rửa đi?”
Bà cô:…
Ở nhà đấu đá với người thân, ở ngoài ôm đùi nam chính, Diệp Thanh Dương còn cảm thấy cuộc sống của mình rất dễ chịu.
Cho đến một ngày, Lục Cảnh Trừng túm chặt cổ áo của cậu, nổi giận đùng đùng hỏi:” Rốt cuộc cậu với Trương Dã lớp bên cạnh có quan hệ gì? Không phải cậu thích tôi à? Cậu bắt cá hai tay như vậy còn coi được sao?”
Diệp Thanh Dương:”???? Tôi thích cậu?”
“Nếu không thì tại sao cậu lại muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi?”
Diệp Thanh Dương:… Từ từ đã, đại ca, con mẹ nó không phải cậu là thẳng nam sao?
Review nè:
Ờm thì, nói tóm lại là thụ trọng sinh vào thân xác kẻ thù của công :3
Ôn nhu trung khuyển ngạo kiều thâm tình tự luyến nặng công - Lục Cảnh Trừng
Không biết mọi người sao, còn mình thì rất hay nhầm Lục Cảnh Trừng với Lục Canh Trứng, mình đọc đến giữa bộ truyện mới phát hiện ra sai lầm này :) Trước đó mình cứ nghĩ công có cái tên đặc biệt ghê
¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯.
Đọc thuộc tính công là biết anh Lục Cảnh Trừng nhà chúng ta mắc bệnh tự luyến nặng. Khi thụ lân la đến đòi làm quen khiến cậu nghĩ thụ thích mình, vác theo cái suy nghĩ đấy nên mỗi khi thụ lại gần người nào khác là anh lại ghen lồng lộn lên rồi chửi thầm trong lòng, mà ổng là học sinh giỏi văn mà, nên chửi cũng phải chửi bằng thơ, bằng tục ngữ mới chịu :) (Mỗi lần ổng chửi khiến mình có cảm giác như vừa xuyên không vào tiết văn của bà cô dạy văn, ám ảnh hết sức ༼ಢ_ಢ༽) Ăn dấm suốt ngày như vậy mà ổng vẫn nghĩ mình "thẳng" cơ, ai biết rằng cong như nhang muỗi rồi.
Anh Lục Canh Trứng này đúng kiểu bá đạo tổng tài, động vào người yêu ông là ông đấm cho không trượt phát nào :D Điển hình là mỗi khi gia đình bà cô đến làm phiền thụ là ổng lại xen vào chửi bà cô không ngóc đầu lên nổi, mà ổng còn đánh nhau siêu đỉnh nữa aaaa~ Đẹp trai, nhà giàu, bá đạo là gu mình đó (๑˃̵ᴗ˂̵)و.
Phúc hắc mặt dày ngụy trang học tra thụ - Diệp Thanh Dương
Em thụ này thuộc tuýp mình thích nhất này. Thông minh, biết tính toán, đấm đá không hề kém anh Lục Canh Trứng. Ẻm là thành phần chủ yếu khiến cái bộ truyện này hài ẻ đến vậy.
Thề chứ em Diệp Thanh Dương diễn hơi bị đỉnh, không biết chừng vào trường Sân khấu Điện ảnh có khi lại giành được giải Oscar ấy :) Muốn khóc thì khóc bất cứ lúc nào cũng được, từ căng tin, ở nhà cho đến trước mặt bà cô. Diễn đến cả ông chủ bán vàng, bà hàng xóm lẫn mấy ông bà cảnh sát cũng phải động lòng. Amazing good job em ( ͡° ͜ʖ ͡°).
Ẻm bán hàng mời chào không kém gì đa cấp cả, mỗi lần bán đều cháy hàng, marketing chuyên nghiệp khỏi nói. Cái gì mà:
“Các anh em! Các vị bằng hữu! Huấn luyện quân sự, quần áo chính là quan trọng nhất! Quần lớn hơn 1 size phải làm sao đây? Eo quá rộng phải làm sao đây? Một cái thắt lưng giúp mọi người giải quyết tất cả phiền phức! Nhìn màu sắc này xem, đen kinh điển, lại nhìn chất liệu xem, rất là dai! Không cần 30 đồng, không cần 20 đồng, chỉ 15 đồng thôi, mang thắt lưng cao cấp về nhà! Số lượng có hạn tới trước được trước! Mại dô mại dô!”
Mấy má vô xem chào hàng khác gì mấy ông đa cấp không :D
Nhân vật phản diện
Góp một phần không hề nhỏ trong việc đưa bộ truyện này thành một trong những bộ mình yêu thích nhất, không thể không kể đến dàn phản diện hùng hậu gồm:
- Diệp Hồng. Bà cô đáng thương nhất lịch sử truyện đam mỹ. Chiếm đoạt nhà của cháu nhưng cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, dùng tiền của ba mẹ cháu mua trang sức nhưng bị đòi lại nhiều hơn số tiền đã dùng tận 10 nghìn tệ, cầm chổi đánh cháu nhưng bị cháu đoạt chổi đánh lại :) Phải nói là vô cùng đáng thương (´◑ω◐`).
- Vương Việt. Chồng của bà cô, cũng là cái ông xấu xa nhất cái bộ truyện. Lúc đầu suốt ngày im lìm, khuyên ngăn cháu nhưng sau mới bộc lộ cái bản tính ngu nhưng suốt ngày tính kế, cộng thêm cái nết có trăm cái dũa cũng không đủ. Đúng là mây tầng nào gặp mây tầng ấy, người khốn nạn cũng sẽ chỉ gặp được người khốn nạn tương đương hoặc hơn mà thôi (´∩`。)
- Vương Tuệ: Bà chị họ của thụ cũng như là con của hai ông bà bên trên. Cái bà này vô hại nhất, chỉ biết chửi thôi. Con gái con đứa, còn đang mang thai mà mở cái mồm không thốt ra được lời hay ý đẹp nào cả :) Đúng là cha mẹ sao thì con vậy.
- Còn cái thằng anh họ Vương Phàm nữa những mà cái thằng này đến gần cuối truyện mới ló cái bản mặt hãm l ra. Người ta thường nói boss cuối là boss nguy hiểm nhất, nhưng cái thằng này là ngu hết chỗ nói. Mình sẽ không sì poi để mọi người có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất nhé
(っಠ‿ಠ)っ.
Cái kết của đám phản diện trên thì chắc mọi người đều đoán được. Đoạn mà lũ phản diện phải gánh lấy hậu quả mà mình gây ra là cái đoạn mà mình thấy đặc sắc nhât vì nó hài ẻ vc :D Nếu có người hỏi bộ truyện nào khiến mình dzừa nhất, thì mình có thể luôn là "Giáo thảo vừa quyến rũ vừa ngọt ngào" chương 58 ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧.
Đôi chút chi tiết dễ thương trong truyện của hai đứa
"Buổi chiều trước ngày thi, nhà trường tổ chức cho các lớp chụp ảnh tốt nghiệp, Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương là hai học sinh có thành tích học tập xuất sắc nhất lớp mười, được đứng ở hàng thứ nhất ngay cạnh Trình Yến.
Diệp Thanh Dương nhìn vào ống kính, Lục Cảnh Trừng lại lén quay sang nhìn cậu.
Tay hai người vô tình chạm vào nhau, chậm rãi nắm thật chặt.
Trong khoảnh khắc ánh đèn từ camera nháy lên, Diệp Thanh Dương quay đầu sang Lục Cảnh Trừng, đúng lúc chạm phải ánh mắt của hắn, hai người cũng không tránh đi mà dịu dàng nhìn nhau nở nụ cười.
Là nụ cười của thanh xuân tuổi trẻ.
Tất cả được thu lại trong bức ảnh tốt nghiệp này, được thời gian giấu đi.
Giống như dây thường xuân leo trên tường ngày này qua tháng nọ
Chậm rãi lan ra khắp bức tường
Lan cả vào trong lòng tôi
Khi tôi nhìn vào mắt cậu
Thế giới như thu gọn vào trong ánh mắt ấy
Đó cũng là cả thế giới của tôi
Quá khứ dễ dàng chạm tới
Còn tương lai ở ngay trong tầm tay
Thời thiếu niên ngây ngô đến vậy
Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc
Người mà tôi yêu chỉ có mình cậu thôi."
Đoạn trích này là ở chương cuối chính văn nhé. Mỗi khi đọc thanh xuân vườn trường, mình lại có cảm giác đã bỏ lỡ một thứ gì đó trong những năm tháng học sinh của mình, và vì thế nên mới phải đọc truyện để bù đắp. Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường của mình cũng không phải là những năm tháng yên bình gì, có khi còn bị cô lập, tẩy chay, nhưng dần dần mình cũng vượt qua được và bỏ tất cả mọi thứ ra ngoài tai, và đến bây giờ, tuy mình không có đứa bạn nào để gọi là "bạn thân" cả, nhưng ít ra mình có thể giao tiếp thoải mái với bạn cùng lớp. Có lẽ vì vậy, mỗi khi đọc đến chương này mình lại khóc vì đã đánh mất quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của con người. Do đó, mình mong là mọi người không phải như mình, mà có được quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc, và sẽ tuyệt hơn nếu có được một mối tình thật đẹp giống Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương <3
Tổng kết
Với mình, đây là một bộ truyện suất xắc, tạo nên sự khác biệt so với những tác phẩm cùng thể loại vườn trường. Tình tiết rất ngọt, không có ngược. Thật sự í chứ mình không hiểu sao mà đến những đoạn mà Lục Canh Trứng rung động với Diệp Thanh Dương, mình lại rơi nước mắt cơ ಥ‿ಥ... Nói chung, mọi người rất nên đọc nhé, qua những đánh giá ở trên thì mình xin cho bộ truyện 9,5/10 điểm nha <3
Ủng hộ nhà dịch ở: Ba Americano một ly nhạt (mình nói trước là có những chương pass hơi đau đầu một chút, mọi người hãy cố gắng giải chứ đừng để lỡ chương nào nhé, giờ nghĩ lại việc mình dành nửa ngày để giải pass chương 53, cuối cùng cũng không giải được ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽, tới giờ vẫn hơi sợ ấy)
P/S: Phiên ngoại rất hay nha mọi người, nhớ đọc đó, đừng chỉ đọc chính văn nha ♡´・ᴗ・`♡.
Nhận xét
Đăng nhận xét